Trả lời: Lời huấn thị của Phao-lô đối với chúng ta trong Rô-ma 13:8 đừng mắc nợ ai chi hết ngoài tình yêu thương mà thôi là một lời nhắc nhở mạnh mẽ về sự không ưa thích/ chán ghét của Đức Chúa Trời đối với tất các hình thức nợ nần không được trả đúng hạn (xin cũng xem Thi Thiên 37:21). Cùng lúc đó, Kinh Thánh không có mạng lịnh nào chống lại tất cả các hình thức nợ nần một cách tường minh. Kinh Thánh cảnh báo về nợ nần, và cổ vũ đức tính không mắc nợ, nhưng Kinh Thánh không cấm nợ. Kinh Thánh có những lời lên án gay gắt đối với những người cho vay lạm dụng những người bị ràng buộc với họ trong nợ nần, nhưng không lên án người mắc nợ.
Một số người thắc mắc về việc tính thêm tiền lãi vào các khoản nợ, nhưng vài lần trong Kinh Thánh chúng ta thấy rằng một tỷ lệ lãi suất hợp lý được kỳ vọng nhận được trên khoản tiền cho mượn (Châm Ngôn 28:8; Ma-thi-ơ 25:27). Trong nước Do Thái thời xưa, Luật Pháp quả thật cấm việc tính thêm tiền lãi vào một loại tiền nợ— đó là những khoản nợ cho người nghèo vay mượn (Lê-vi-ký 25:35-38). Luật này có nhiều hàm ý về mặt xã hội, tài chính, và thuộc linh, nhưng hai điều là đặc biệt đáng được đề cập. Thứ nhất, luật này thật sự đã giúp người nghèo bằng cách không khiến hoàn cảnh của họ tệ hơn. Thật đã đủ tệ khi rơi vào cảnh nghèo đói rồi, và nó có thể làm bẽ mặt khi phải thỉnh cầu sự giúp đỡ. Nhưng nếu ngoài việc phải hoàn trả tiền nợ, một người nghèo phải trả các khoản lãi suất rất cao nghĩa vụ đó sẽ gây tổn hại nhiều hơn là có lợi.
Thứ hai, luật này dạy dỗ một bài học thuộc linh quan trọng. Đối với một người cho vay mượn việc từ bỏ lãi suất trên một khoản vay đối với một người nghèo sẽ là một hành động gia ơn. Người đó sẽ mất cơ hội sử dụng số tiền đó trong khi nó được đem cho mượn. Nhưng đó sẽ là một cách hữu hình để bày tỏ lòng biết ơn đối với Đức Chúa Trời về lòng thương xót của Ngài không tính “lãi suất” đối với dân sự của Ngài cho ân điển mà Ngài đã và đang gia hạn cho họ. Đúng như Đức Chúa Trời đã đầy lòng thương xót mang dân Do Thái ra khỏi Ai Cập khi họ chẳng là gì ngoài những nô lệ không một xu dính túi và đã ban cho họ một xứ của riêng mình (Lê-vi-ký 25:38), cho nên Ngài mong đợi họ biểu lộ lòng tốt tương tự đối với những công dân nghèo khổ của họ.
Cơ Đốc Nhân cũng ở trong một tình huống tương tự. Sự sống, sự chết, và sự sống lại của Chúa Giê-Xu đã trả món nợ tội lỗi của chúng ta đối với Đức Chúa Trời. Bây giờ, khi chúng ta có cơ hội, chúng ta có thể giúp đỡ những người khác đang lúc có cần, đặc biệt đối với những anh chị em cùng đức tin của chúng ta, với những khoản nợ không làm leo thang thêm những khó khăn của họ. Chúa Giê-xu thậm chí đã kể một câu chuyện ngụ ngôn như thế về hai chủ nợ và thái độ của họ đối với sự tha thứ (Ma-thi-ơ 18:23-35).
Kinh Thánh không tuyệt đối cấm cũng không tán thành việc vay mượn tiền bac. Sự khôn ngoan của Kinh Thánh dạy chúng ta rằng thường thì mắc nợ không phải là một điều hay. Món nợ thực chất biến chúng ta thành một nô lệ cho người cung cấp khoản nợ. Cùng lúc đó, trong một số tình huống mắc nợ là một “điều ác tất yếu”. Chừng nào tiền bạc được xử lý một cách khôn ngoan và các khoản trả nợ là có thể quản lý được, một Cơ Đốc Nhân có thể mang lấy gánh nặng của nợ nần tài chính nếu điều đó là tuyệt đối cần thiết.