Trả lời: Dâng phần mười là vấn đề có nhiều con cái Chúa tranh cãi. Trong nhiều nhà thờ việc dâng phần mười không được nhấn mạnh. Trong thời điểm như thế nhiều Cơ Đốc Nhân từ chối phục tùng lời kêu gọi trong Kinh Thánh về việc dâng hiến cho Chúa. Dâng phần mười, tặng cho là một niềm vui, một ơn phước của Chúa. Điều đó hiếm khi là việc buồn bã trong Hội Thánh ngày nay.
Dâng phần mười là khái niệm trong thời Cựu Ước. Dâng phần mười là đòi hỏi của luật pháp Y-sơ-ra-ên. Tất cả dân chúng đều phải dâng một phần mười những gì kiếm được và phát triển đền tạm. (Lê-vi-ký 27:30; Dân-số-ký 18:26; Phục-truyền 14:24; II Sử ký 31:5). Một số người hiểu rằng dâng phần mười như là cách thu thuế để cung cấp những nhu cầu cho các thầy tế lễ và những người Lê Vi trong việc phục vụ tế lễ. Không có chỗ nào trong Tân Ước truyền lệnh này ngay cả cũng không có lệnh nào phải nộp phần mười hợp lệ. Phao-lô có nhắc khuyên các tín hữu nên để dành riêng ra một phần thu nhập của mình để giúp đỡ cho Hội Thánh.(I Cô-rinh-tô 16:1-2).
Không có chỗ nào trong Tân Ước qui định bao nhiêu phần trăm phải biệt riêng ra, nhưng chỉ nói tùy theo khả năng của mỗi người. (I Cô-rinh-tô 16:2) Hội Thánh Cơ Đốc giáo đã rút ra căn bản 10% từ một phần mười trong Cựu Ước để đề nghị số tiền dâng hiến tối thiểu cho các tín hữu. Tuy nhiên Cơ Đốc Nhân không nên cảm thấy như bị bắt buộc phải luôn luôn dâng phần mười. Họ nên dâng hiến như khả năng có được trong việc trích ra thu nhập của mình. Có nghĩa là đôi khi có thể nhiều hơn phần mười cũng như đôi lúc ít hơn phần mười. Sự dâng hiến này tùy theo khả năng của tín hữu cũng như nhu cầu của Hội Thánh. Mỗi con cái Chúa nên siêng năng cầu xin Chúa ban cho sự khôn ngoan trong việc chấp nhận dâng hiến bao nhiêu (Gia-cơ 1:5). “Mỗi người nên tùy theo lòng mình đã định mà quyên ra, không phải phàn nàn hay là vì ép uổng; vì Ðức Chúa Trời yêu kẻ dâng của cách vui lòng.” (II Cô-rinh-tô 9:7)