Trả lời: Đối với chủ nghĩa quá khứ, tất cả những lời tiên tri trong Kinh Thánh là lịch sử thật sự. Những người theo thuyết quá khứ giải thích những đoạn Kinh Thánh có liên quan đến sách Khải Thị như là hình ảnh tiêu biểu của những xung đột trong thế kỷ đầu tiên, không phải diễn tả những điều sẽ xảy ra trong thời kỳ cuối cùng. Thuật ngữ chủ nghĩa quá khứ đến từ tiếng Latin praeter, nghĩa là “Quá khứ”. Vì vậy những người theo thuyết quá khứ có quan điểm cho rằng những lời tiên tri trong Kinh Thánh về “ngày sau rốt” đã hoàn tất- trong quá khứ. Chủ nghĩa quá khứ đối lập trực tiếp với chủ nghĩa tương lai, mà theo chủ nghĩa này xem những lời tiên tri về ngày sau rốt vẫn còn ứng nghiệm trong tương lai.
Chủ nghĩa quá khứ chia làm hai loại: Quá khứ trọn vẹn (Chắc chắn) và Quá khứ một phần. Bài viết này hạn chế thảo luận bằng việc chọn loại Quá khứ trọn vẹn (Hay còn gọi là Hyper-preterism)
Chủ nghĩa quá khứ chối bỏ tính chất tiên tri tương lai trong sách Khải Thị. Phong trào của những người theo thuyết quá khứ dạy những điều thiết yếu rằng tất cả những lời tiên tri về ngày sau rốt trong Tân Ước đã ứng nghiệm năm 70 sau Công Nguyên, vào lúc đế quốc La-mã tấn công và hủy diệt thành Giê-ru-sa-lem. Những người theo thuyết quá khứ dạy rằng từng sự kiện bình thường đã phù hợp với ngày cuối cùng – Sự trở lại lần thứ hai của Đấng Christ, sự cất lên không trung, sự sống lại của kẻ chết, sự phán xét cuối cùng – đã xảy ra (Trong trường hợp sự phán xét sau cùng, nó vẫn còn tiến đến giai đoạn ứng nghiệm) Sự trở lại của Chúa Giê-xu trên thế gian là sự trở lại thuộc linh không phải bằng thể chất con người.
Chủ nghĩa quá khứ dạy rằng Luật pháp đã ứng nghiệm vào năm 70 sau Công Nguyên và Giao Ước của Đức Chúa Trời với dân Israel đã chấm dứt. “Trời mới Đất mới” được nói đến trong sách Khải Thị 21:1 theo cách giải thích của những người theo thuyết quá khứ là thế giới dưới Giao Ước mới. Giống như một Cơ Đốc Nhân là “Người được dựng nên mới” (2 Côr 5:17) vì vậy thế giới dưới Giao Ước mới là một “Đất mới”. Khuynh hướng của những người theo thuyết quá khứ này dễ dẫn tới niềm tin vào nền thần học thay thế.
Những người theo thuyết quá khứ thường viện dẫn một đoạn bài giảng trên núi của Chúa Giê-xu để củng cố lập luận của họ. Sau khi Chúa Giê-xu giải thích một số việc xảy ra ngày sau cùng, Ngài nói: “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, dòng dõi nầy chẳng qua trước khi mọi điều kia chưa xảy đến.” (Mat 24:34) Những người theo thuyết quá khứ lấy điều nầy để giải nghĩa rằng mọi điều Chúa Giê-xu nói trong Ma-thi-ơ 24 phải diễn ra trong vòng thế hệ của lúc Ngài đang nói. Do đó sự sụp đổ của thành Giê-ru-sa-lem là “Ngày phán xét”.
Có nhiều vấn đề đối với chủ nghĩa quá khứ. Một trong những điều nầy là Giao Ước của Đức Chúa Trời đối với dân Israel là đời đời (Giê 31:33-36) và sẽ có một sự phục hưng tương lai cho dân tộc nầy (Ês 11:12) Phao-lô cảnh cáo chống lại những kẻ như Hy-mê-nê và Phê-lết dạy giáo lý sai lạc: “…Sự sống lại đã xảy ra rồi, và họ phá hoại đức tin của một số người.” (2 Tim 2:17-18) Và lời chú ý của Chúa Giê-xu về “thế hệ nầy” nên hiểu theo nghĩa thế hệ của những người còn sống thấy khởi đầu những sự kiện được giải thích trong Ma-thi-ơ 24.
Mạt thế học là một đề tài phức tạp và việc dùng Kinh Thánh để minh họa cho việc khải thị liên quan nhiều lời tiên tri đã dẫn đến khá nhiều cách diễn giải về những sự kiện ngày sau rốt. Không có chỗ dành cho những bất đồng giữa các Cơ Đốc Nhân liên quan đến những điều này. Tuy nhiên chủ thuyết quá khứ trọn vẹn đã có một số sai sót nghiêm trọng về việc chối bỏ thực thể vật lý của sự trở lại Đấng Christ lần thứ hai và hạ thấp tính chất khủng khiếp của việc bị để lại khi mọi người được cất lên không trung bằng sự kiện sụp đổ của thành Giê-ru-sa-lem.